Le Hue Truong
Active Member
- 8,273
- 34,109
- Thread cover
- data/assets/threadprofilecover/su-nham-chan-loi-the-cuoi-cung-con-lai-cua-trader-traderviet-1722575774.png
- Chủ đề liên quan
- 93112, 88840, 88882, 88942
Xin chào cả nhà!
"Thắng hay thua, mọi người đều có được những gì họ mong muốn từ thị trường. Một số người dường như thích thua lỗ, vì vậy họ thắng bằng cách mất tiền."
Mọi người nói rằng họ muốn kiếm tiền trên thị trường. Nhưng trong thực tế, nó phức tạp hơn nhiều. Con người khao khát hành động. Con người khao khát hành động. Dù là chạy trốn khỏi một "con mèo" lớn ở Sahara châu Phi hay mua cổ phiếu "hot" mà người bạn tập gym của bạn không ngừng nhắc đến. Bộ não của chúng ta cho rằng: hành động = tốt, không hành động = xấu. Nhiều đến mức chúng ta thà tự làm hại mình, còn hơn là ngồi một mình với những suy nghĩ đó.
Thật dễ dàng để thấy cách chúng ta (trader) tự làm hại mình bằng cách gia tăng vốn đầu tư. Tuy nhiên, có vô số ví dụ về các trader giỏi chọn cách không làm gì cả. Khả năng "không làm gì" của họ phụ thuộc vào ba nguyên tắc:
traderviet.tv
Con người là những sinh vật kỳ diệu. Chúng ta có thể suy nghĩ sâu sắc về những khái niệm vượt xa trải nghiệm của chính mình. Chúng ta có thể vẽ nên những bức tranh khác về thực tại và tương lai, tham gia vào phân tích kịch bản xác suất, và dễ dàng nhớ lại ký ức. Từ khoa học cho hiện tượng này là “default mode processing” (quá trình xử lý chế độ mặc định). Nhưng vào năm 2014, nhà tâm lý học xã hội Timothy Wilson đã đặt ra hai câu hỏi:
Để trả lời những câu hỏi này, Wilson đã tiến hành một loạt 10 thí nghiệm. Những người tham gia bao gồm từ sinh viên đại học đến người cao tuổi (trên 77 tuổi). Trong nghiên cứu đầu tiên, những người tham gia đã có một buổi "suy nghĩ" kéo dài 6-15 phút. Không điện thoại, không kích thích bên ngoài. Chỉ một mình với suy nghĩ của họ.
Nghiên cứu đầu tiên cho thấy 58% người tham gia cảm thấy khó tập trung. 89% nói rằng tâm trí họ đã lang thang trong suốt buổi 6-15 phút. Và khoảng 50% người tham gia nói rằng họ không thích trải nghiệm này.
Hãy tập trung vào nghiên cứu thứ mười (cũng là nghiên cứu cuối cùng). Trong nghiên cứu thứ mười, Wilson giới thiệu một sự kích thích tiêu cực tùy chọn. Nói cách khác, người tham gia có hai lựa chọn:
"Nhiều người tham gia chọn nhận kích thích tiêu cực thay vì không có kích thích nào - đặc biệt là nam giới: 67% nam giới (12 trên 18) đã tự giật điện ít nhất một lần trong thời gian suy nghĩ [phạm vi = 0 đến 4 lần giật, trung bình (M) = 1,47, SD = 1,46, không bao gồm một người ngoại lệ đã tự giật mình 190 lần], so với 25% phụ nữ (6 trên 24; phạm vi = 0 đến 9 lần giật, M = 1,00, SD = 2,32). Lưu ý rằng những kết quả này chỉ bao gồm những người tham gia đã báo cáo rằng họ sẽ trả tiền để tránh bị giật điện lần nữa."
Hãy đọc lại câu cuối cùng. Kết quả này chỉ tính những người sẵn sàng trả tiền để tránh bị giật điện. Hãy tưởng tượng tỷ lệ phần trăm nếu nghiên cứu bao gồm những người sẵn sàng trả tiền để được giật điện.
Wilson không thể che giấu sự ngạc nhiên trước những phát hiện của mình:
"Nhưng điều đáng ngạc nhiên là việc chỉ ở một mình với suy nghĩ trong 15 phút đã gây khó chịu đến mức khiến nhiều người tham gia tự giật điện cho mình, thứ mà trước đó họ đã nói rằng họ sẽ trả tiền để tránh."
Hầu hết mọi người thà tự làm mình đau hơn là ngồi buồn chán với những suy nghĩ của mình. Nhưng tại sao?
Giả thuyết đầu tiên của Wilson là việc ở một mình với những suy nghĩ sẽ dẫn đến những giai đoạn tự suy ngẫm tiêu cực. Tuy nhiên, các nghiên cứu trước đó đã bác bỏ tuyên bố đó. Một giả thuyết khác là mọi người ghét việc vừa là "người viết kịch bản", vừa là "người trải nghiệm" những suy nghĩ. Nói cách khác, nếu không có kích thích bên ngoài, con người sẽ thực hiện hai điều:
Không có gì lạ khi mọi người dành hàng giờ để thiền định để kiểm soát tâm trí và tìm thấy sự an lạc trong sự buồn chán. Việc không làm như vậy có thể dẫn đến tổn thương thể chất.
Wilson kết thúc bài nghiên cứu với một kết luận đầy bất lực:
"Nếu không có sự huấn luyện như vậy, mọi người thích hành động hơn suy nghĩ, ngay cả khi những gì họ đang làm là điều khó chịu đến mức họ thường phải trả tiền để tránh nó. Tâm trí không được huấn luyện thì không thích ở một mình với chính nó."
Thị trường chứng khoán là một tập hợp của tâm lý học con người diễn ra từ 9:30 sáng đến 4:00 chiều, năm ngày một tuần. Hàng triệu cá nhân ra quyết định mỗi ngày. Việc đưa ra quyết định liên tục đồng nghĩa với việc thị trường lên xuống do mọi người lựa chọn "hành động" thay vì "thụ động", ngay cả khi hành động đó gây tổn thương.
Hãy nhớ rằng, chúng ta biết mọi người thà chọn đau đớn hơn là sự nhàm chán và cô đơn với những suy nghĩ của mình. Điều này biểu hiện như thế nào trong các thị trường tài chính?
Hãy cùng xem lại câu nói của Ed Seykota ở đầu bài viết này:
"Thắng hay thua, mọi người đều có được những gì họ mong muốn từ thị trường. Một số người dường như thích thua lỗ, vì vậy họ thắng bằng cách mất tiền."
Trước khi biết về thí nghiệm của Wilson, câu nói của Seykota có vẻ không hợp lý. Nhưng hãy suy nghĩ về nó. Thay thế "thị trường" bằng buổi "suy nghĩ" của Wilson và thay thế "thua lỗ" bằng "đau đớn".
Nó hoàn toàn hợp lý. Xét cho cùng, chúng ta không mong đợi tìm ra những ý tưởng tuyệt vời mỗi ngày hay mỗi tháng. Chết thật, việc khám phá ra một ý tưởng tuyệt vời mỗi quý đã là một thách thức! Vì vậy, phần ở giữa - khoảng trống giữa ý tưởng tuyệt vời cuối cùng của bạn và ý tưởng mới - là nơi nguy hiểm tiềm ẩn.
Jesse Livermore, một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất từng sống, đã bày tỏ một triết lý tương tự:
"Không bao giờ là suy nghĩ của tôi giúp tôi kiếm được nhiều tiền. Luôn luôn là sự kiên nhẫn của tôi! Bạn hiểu không? Kiên nhẫn! Để thành công trên thị trường thì không khó gì. Bạn luôn tìm thấy rất nhiều phe ‘bò’ (tức là người mua) vào thời kỳ thị trường tăng giá và phe ‘gấu’ (tức là người bán) vào thời kỳ thị trường giảm giá. Tôi đã biết nhiều người ra quyết định đúng vào thời điểm thích hợp và bắt đầu mua hoặc bán cổ phiếu khi giá ở mức cho thấy lợi nhuận cao nhất. Và trải nghiệm của họ luôn trùng khớp với tôi - đó là, họ không thực sự kiếm được tiền từ việc đó. Những người vừa có thể ra quyết định đúng đắn vừa kiên nhẫn thì rất hiếm."
Trên thị trường, chúng ta tự làm mình đau bằng cách hành động khi lẽ ra chúng ta nên kiên nhẫn. Một lần nữa, những ý tưởng tuyệt vời không thường xuất hiện. Khi chúng xuất hiện, chúng ta nên mua càng nhiều càng tốt và giữ chặt nó. Sau đó, không làm gì cả.
Không làm gì, tương tự như học sinh của Wilson ngồi trong phòng và không tự giật mình bằng kích thích đau đớn. Đa số chúng ta không thể làm điều đó, cho dù đó là do buồn chán hay xu hướng tự suy ngẫm tiêu cực!
Dưới đây là một số cách chúng ta tự gây ra những cú sốc đau đớn cho danh mục đầu tư của mình:
Họ làm thế nào? Bí mật của họ là gì? Hãy cùng tìm hiểu...
Chỉ một số ít trader có thể ngồi trong phòng và không tự làm mình đau. Chúng ta biết tên của họ - Buffett, Munger, Pabrai, Nick Sleep, v.v. Bạn đã đọc thư thường niên và sách của họ. Bạn đã xem video của họ trên YouTube. Đây là những trader và nhà đầu tư "phi thường" của chúng ta.
"Thị trường chứng khoán là một công cụ để chuyển tiền từ những người thiếu kiên nhẫn sang những người kiên nhẫn." - Warren Buffett
"Tôi nghĩ hồ sơ cho thấy lợi thế của một tư duy đặc biệt - không tìm kiếm hành động vì lợi ích của chính nó, mà thay vào đó là kết hợp sự kiên nhẫn cực độ với tính quyết đoán cực độ." - Charlie Munger
"Kỹ năng quan trọng nhất để trở thành một nhà đầu tư giỏi là hài lòng khi không làm gì trong thời gian dài, và điều đó hoàn toàn ổn." - Mohnish Pabrai
"Bất kỳ ưu thế nào của một quy trình đầu tư cũng chỉ bộc lộ theo thời gian, vì vậy sự kiên nhẫn rất quan trọng." - Nicholas Sleep
Làm thế nào những trader và nhà đầu tư này có thể ngồi yên, không làm gì và không tự làm mình đau? Nói cách khác - làm thế nào họ có thể làm được điều phi thường?
Có ba điều mà các trader giỏi nhất thực hiện để tránh nỗi đau của sự nhàm chán.
traderviet.tv
Việc nói "Không" cần phải luyện tập. Nó cần sự kiên nhẫn. Nó cần một khả năng phi thường để ngồi một mình trong phòng mười lăm phút mà không tự làm mình đau.
Những trader giỏi nhất không trở nên giỏi nhất vì họ có một phương pháp khác biệt để tìm ra những ý tưởng mới (và tốt hơn). Họ là những trader giỏi nhất vì họ có thể làm được điều mà rất nhiều người trong chúng ta không thể làm: ngồi với những suy nghĩ của họ và ổn với điều đó.
Như Charlie Munger từng nói: "Thật đáng ngạc nhiên là chúng ta có được lợi thế dài hạn nhiều như thế nào chỉ bằng cách cố gắng không ngốc nghếch liên tục, thay vì cố gắng trở nên thật thông minh."
Những trader giỏi nhất xuất hiện trên thị trường, ngồi xuống và không tự làm mình đau. Họ thích sự nhàm chán vì họ biết rằng đó là sự nhàm chán trước ý tưởng hay nhất tiếp theo.
Vì vậy, hãy tự ban ân huệ cho mình bằng cách tận hưởng sự nhàm chán trong trading nhé!
Đừng quên THẢ TIM, SHARE VÀ COMMENT để ủng hộ mình nhiều hơn nữa nhé!! Nice day cả nhà

"Thắng hay thua, mọi người đều có được những gì họ mong muốn từ thị trường. Một số người dường như thích thua lỗ, vì vậy họ thắng bằng cách mất tiền."
Mọi người nói rằng họ muốn kiếm tiền trên thị trường. Nhưng trong thực tế, nó phức tạp hơn nhiều. Con người khao khát hành động. Con người khao khát hành động. Dù là chạy trốn khỏi một "con mèo" lớn ở Sahara châu Phi hay mua cổ phiếu "hot" mà người bạn tập gym của bạn không ngừng nhắc đến. Bộ não của chúng ta cho rằng: hành động = tốt, không hành động = xấu. Nhiều đến mức chúng ta thà tự làm hại mình, còn hơn là ngồi một mình với những suy nghĩ đó.
Thật dễ dàng để thấy cách chúng ta (trader) tự làm hại mình bằng cách gia tăng vốn đầu tư. Tuy nhiên, có vô số ví dụ về các trader giỏi chọn cách không làm gì cả. Khả năng "không làm gì" của họ phụ thuộc vào ba nguyên tắc:
- Đặt tiêu chuẩn cao nhất cho ý tưởng mới
- Tự làm mình bận rộn với công việc khác
- Chỉ đặt cược vào những ý tưởng có tỷ lệ rủi ro/phần thưởng cao nhất
Sự nhàm chán trong Trading
Con người chọn nỗi đau thể xác hơn là sự nhàm chán
Con người là những sinh vật kỳ diệu. Chúng ta có thể suy nghĩ sâu sắc về những khái niệm vượt xa trải nghiệm của chính mình. Chúng ta có thể vẽ nên những bức tranh khác về thực tại và tương lai, tham gia vào phân tích kịch bản xác suất, và dễ dàng nhớ lại ký ức. Từ khoa học cho hiện tượng này là “default mode processing” (quá trình xử lý chế độ mặc định). Nhưng vào năm 2014, nhà tâm lý học xã hội Timothy Wilson đã đặt ra hai câu hỏi:
- Mọi người có chọn đặt mình vào chế độ mặc định bằng cách tách rời khỏi thế giới bên ngoài không?
- Khi ở trong chế độ này, liệu đó có phải là một trải nghiệm dễ chịu không?
Để trả lời những câu hỏi này, Wilson đã tiến hành một loạt 10 thí nghiệm. Những người tham gia bao gồm từ sinh viên đại học đến người cao tuổi (trên 77 tuổi). Trong nghiên cứu đầu tiên, những người tham gia đã có một buổi "suy nghĩ" kéo dài 6-15 phút. Không điện thoại, không kích thích bên ngoài. Chỉ một mình với suy nghĩ của họ.
Nghiên cứu đầu tiên cho thấy 58% người tham gia cảm thấy khó tập trung. 89% nói rằng tâm trí họ đã lang thang trong suốt buổi 6-15 phút. Và khoảng 50% người tham gia nói rằng họ không thích trải nghiệm này.
Hãy tập trung vào nghiên cứu thứ mười (cũng là nghiên cứu cuối cùng). Trong nghiên cứu thứ mười, Wilson giới thiệu một sự kích thích tiêu cực tùy chọn. Nói cách khác, người tham gia có hai lựa chọn:
- Ngồi một mình với suy nghĩ của mình.
- Tự làm đau mình bằng cú sốc điện.
"Nhiều người tham gia chọn nhận kích thích tiêu cực thay vì không có kích thích nào - đặc biệt là nam giới: 67% nam giới (12 trên 18) đã tự giật điện ít nhất một lần trong thời gian suy nghĩ [phạm vi = 0 đến 4 lần giật, trung bình (M) = 1,47, SD = 1,46, không bao gồm một người ngoại lệ đã tự giật mình 190 lần], so với 25% phụ nữ (6 trên 24; phạm vi = 0 đến 9 lần giật, M = 1,00, SD = 2,32). Lưu ý rằng những kết quả này chỉ bao gồm những người tham gia đã báo cáo rằng họ sẽ trả tiền để tránh bị giật điện lần nữa."
Hãy đọc lại câu cuối cùng. Kết quả này chỉ tính những người sẵn sàng trả tiền để tránh bị giật điện. Hãy tưởng tượng tỷ lệ phần trăm nếu nghiên cứu bao gồm những người sẵn sàng trả tiền để được giật điện.
Wilson không thể che giấu sự ngạc nhiên trước những phát hiện của mình:
"Nhưng điều đáng ngạc nhiên là việc chỉ ở một mình với suy nghĩ trong 15 phút đã gây khó chịu đến mức khiến nhiều người tham gia tự giật điện cho mình, thứ mà trước đó họ đã nói rằng họ sẽ trả tiền để tránh."
Hầu hết mọi người thà tự làm mình đau hơn là ngồi buồn chán với những suy nghĩ của mình. Nhưng tại sao?
Giả thuyết đầu tiên của Wilson là việc ở một mình với những suy nghĩ sẽ dẫn đến những giai đoạn tự suy ngẫm tiêu cực. Tuy nhiên, các nghiên cứu trước đó đã bác bỏ tuyên bố đó. Một giả thuyết khác là mọi người ghét việc vừa là "người viết kịch bản", vừa là "người trải nghiệm" những suy nghĩ. Nói cách khác, nếu không có kích thích bên ngoài, con người sẽ thực hiện hai điều:
- "Viết" một thực tế thay thế trong tâm trí của họ.
- Trải nghiệm thực tế thay thế được viết đó trong tâm trí của họ.
Không có gì lạ khi mọi người dành hàng giờ để thiền định để kiểm soát tâm trí và tìm thấy sự an lạc trong sự buồn chán. Việc không làm như vậy có thể dẫn đến tổn thương thể chất.
Wilson kết thúc bài nghiên cứu với một kết luận đầy bất lực:
"Nếu không có sự huấn luyện như vậy, mọi người thích hành động hơn suy nghĩ, ngay cả khi những gì họ đang làm là điều khó chịu đến mức họ thường phải trả tiền để tránh nó. Tâm trí không được huấn luyện thì không thích ở một mình với chính nó."
Chúng ta tự làm tổn thương mình như thế nào trên thị trường?
Thị trường chứng khoán là một tập hợp của tâm lý học con người diễn ra từ 9:30 sáng đến 4:00 chiều, năm ngày một tuần. Hàng triệu cá nhân ra quyết định mỗi ngày. Việc đưa ra quyết định liên tục đồng nghĩa với việc thị trường lên xuống do mọi người lựa chọn "hành động" thay vì "thụ động", ngay cả khi hành động đó gây tổn thương.
Hãy nhớ rằng, chúng ta biết mọi người thà chọn đau đớn hơn là sự nhàm chán và cô đơn với những suy nghĩ của mình. Điều này biểu hiện như thế nào trong các thị trường tài chính?
Hãy cùng xem lại câu nói của Ed Seykota ở đầu bài viết này:
"Thắng hay thua, mọi người đều có được những gì họ mong muốn từ thị trường. Một số người dường như thích thua lỗ, vì vậy họ thắng bằng cách mất tiền."
Trước khi biết về thí nghiệm của Wilson, câu nói của Seykota có vẻ không hợp lý. Nhưng hãy suy nghĩ về nó. Thay thế "thị trường" bằng buổi "suy nghĩ" của Wilson và thay thế "thua lỗ" bằng "đau đớn".
Nó hoàn toàn hợp lý. Xét cho cùng, chúng ta không mong đợi tìm ra những ý tưởng tuyệt vời mỗi ngày hay mỗi tháng. Chết thật, việc khám phá ra một ý tưởng tuyệt vời mỗi quý đã là một thách thức! Vì vậy, phần ở giữa - khoảng trống giữa ý tưởng tuyệt vời cuối cùng của bạn và ý tưởng mới - là nơi nguy hiểm tiềm ẩn.
Jesse Livermore, một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất từng sống, đã bày tỏ một triết lý tương tự:
"Không bao giờ là suy nghĩ của tôi giúp tôi kiếm được nhiều tiền. Luôn luôn là sự kiên nhẫn của tôi! Bạn hiểu không? Kiên nhẫn! Để thành công trên thị trường thì không khó gì. Bạn luôn tìm thấy rất nhiều phe ‘bò’ (tức là người mua) vào thời kỳ thị trường tăng giá và phe ‘gấu’ (tức là người bán) vào thời kỳ thị trường giảm giá. Tôi đã biết nhiều người ra quyết định đúng vào thời điểm thích hợp và bắt đầu mua hoặc bán cổ phiếu khi giá ở mức cho thấy lợi nhuận cao nhất. Và trải nghiệm của họ luôn trùng khớp với tôi - đó là, họ không thực sự kiếm được tiền từ việc đó. Những người vừa có thể ra quyết định đúng đắn vừa kiên nhẫn thì rất hiếm."
Trên thị trường, chúng ta tự làm mình đau bằng cách hành động khi lẽ ra chúng ta nên kiên nhẫn. Một lần nữa, những ý tưởng tuyệt vời không thường xuất hiện. Khi chúng xuất hiện, chúng ta nên mua càng nhiều càng tốt và giữ chặt nó. Sau đó, không làm gì cả.
Không làm gì, tương tự như học sinh của Wilson ngồi trong phòng và không tự giật mình bằng kích thích đau đớn. Đa số chúng ta không thể làm điều đó, cho dù đó là do buồn chán hay xu hướng tự suy ngẫm tiêu cực!
Dưới đây là một số cách chúng ta tự gây ra những cú sốc đau đớn cho danh mục đầu tư của mình:
- Bán cổ phiếu sau khi bị drawdown mà không có tin tức cơ bản nào hỗ trợ
- Chỉ tập trung vào các số liệu định giá
- Mua thêm cổ phiếu đang lỗ để trung bình giá xuống (averaging down)
- Quản lý vị thế kém
- Quá nhấn mạnh vào kết quả hàng quý
- Dựa vào hiệu suất/quyết định trước đó
- Cho rằng mình không bao giờ sai
Họ làm thế nào? Bí mật của họ là gì? Hãy cùng tìm hiểu...
Những trader giỏi nhất là những người ra quyết định ít nhất
Chỉ một số ít trader có thể ngồi trong phòng và không tự làm mình đau. Chúng ta biết tên của họ - Buffett, Munger, Pabrai, Nick Sleep, v.v. Bạn đã đọc thư thường niên và sách của họ. Bạn đã xem video của họ trên YouTube. Đây là những trader và nhà đầu tư "phi thường" của chúng ta.
"Thị trường chứng khoán là một công cụ để chuyển tiền từ những người thiếu kiên nhẫn sang những người kiên nhẫn." - Warren Buffett
"Tôi nghĩ hồ sơ cho thấy lợi thế của một tư duy đặc biệt - không tìm kiếm hành động vì lợi ích của chính nó, mà thay vào đó là kết hợp sự kiên nhẫn cực độ với tính quyết đoán cực độ." - Charlie Munger
"Kỹ năng quan trọng nhất để trở thành một nhà đầu tư giỏi là hài lòng khi không làm gì trong thời gian dài, và điều đó hoàn toàn ổn." - Mohnish Pabrai
"Bất kỳ ưu thế nào của một quy trình đầu tư cũng chỉ bộc lộ theo thời gian, vì vậy sự kiên nhẫn rất quan trọng." - Nicholas Sleep
Làm thế nào những trader và nhà đầu tư này có thể ngồi yên, không làm gì và không tự làm mình đau? Nói cách khác - làm thế nào họ có thể làm được điều phi thường?
Có ba điều mà các trader giỏi nhất thực hiện để tránh nỗi đau của sự nhàm chán.
- Đặt tiêu chuẩn cao nhất có thể cho những ý tưởng mới
- Khiến mình bận rộn với những công việc khác
- Chỉ đặt cược vào những cơ hội bất có tỷ lệ R:R đối xứng cao nhất hiện có
Giao dịch tốt thì... NHÀM CHÁN!
Kết quả tốt hơn khi bạn nói "Không" nhiều hơn và chờ đợi những ý tưởng "CỰC KỲ TÁN THÀNH"
Việc nói "Không" cần phải luyện tập. Nó cần sự kiên nhẫn. Nó cần một khả năng phi thường để ngồi một mình trong phòng mười lăm phút mà không tự làm mình đau.
Những trader giỏi nhất không trở nên giỏi nhất vì họ có một phương pháp khác biệt để tìm ra những ý tưởng mới (và tốt hơn). Họ là những trader giỏi nhất vì họ có thể làm được điều mà rất nhiều người trong chúng ta không thể làm: ngồi với những suy nghĩ của họ và ổn với điều đó.
Như Charlie Munger từng nói: "Thật đáng ngạc nhiên là chúng ta có được lợi thế dài hạn nhiều như thế nào chỉ bằng cách cố gắng không ngốc nghếch liên tục, thay vì cố gắng trở nên thật thông minh."
Những trader giỏi nhất xuất hiện trên thị trường, ngồi xuống và không tự làm mình đau. Họ thích sự nhàm chán vì họ biết rằng đó là sự nhàm chán trước ý tưởng hay nhất tiếp theo.
Vì vậy, hãy tự ban ân huệ cho mình bằng cách tận hưởng sự nhàm chán trong trading nhé!
Nguồn: macro-ops.com
Đừng quên THẢ TIM, SHARE VÀ COMMENT để ủng hộ mình nhiều hơn nữa nhé!! Nice day cả nhà
Giới thiệu sách Trading hay
Các Phương Pháp Price Action Kinh Điển
Bộ sách tổng hợp các phương pháp Price Action truyền thống và hiện đại, với các hướng dẫn cụ thể và dễ áp dụng cho nhà giao dịch
Chỉnh sửa lần cuối:
Bài viết liên quan